Kho tháng 3/2009
Thứ hai, 30 Tháng ba năm 2009 12:23:51 ICT
freshmeat.net has got a new face! OK I did not go "shopping" lately. Did not notice it.
Chủ nhật, 29 Tháng ba năm 2009 06:31:11 ICT
X syndrome comes again. Need more Songs of Darkness, Words of Light.
Thứ sáu, 27 Tháng ba năm 2009 16:52:36 ICT
http://ur1.ca/2tj6 "History has just proved that geeks are normal people, who happen to be ahead of their time.". Hilarious!
Thứ sáu, 27 Tháng ba năm 2009 06:48:24 ICT
Welcome My Dying Bride to 15th rank of overall top artists #lastfm
Thứ năm, 26 Tháng ba năm 2009 17:15:23 ICT
Four rounds for a simple patch. I really need to sit down and think what was wrong with me. #git
Thứ năm, 26 Tháng ba năm 2009 10:52:42 ICT
How could I remember today Friday and plan to return early? Baaah
Thứ tư, 25 Tháng ba năm 2009 09:45:51 ICT
poor man's #emacs xsel integration http://gist.github.com/84520
Thứ hai, 23 Tháng ba năm 2009 16:57:49 ICT
Those who want to live safe with xvnkb should apply this patch http://ur1.ca/2olw #tip
Thứ hai, 23 Tháng ba năm 2009 09:49:41 ICT
Epic Editor is not so bad, if only it were open source. #xml
Chủ nhật, 22 Tháng ba năm 2009 09:12:27 ICT
xvnkb (again) breaks gimp-2.6. Arghh... Counting down until xvnkb gets removed/replaced.
Thứ sáu, 20 Tháng ba năm 2009 08:08:07 ICT
http://ur1.ca/2lio #git "porn-of-the-day" food for thought.
Thứ năm, 19 Tháng ba năm 2009 05:35:17 ICT
Missed #gnome 2.26 for Vietnamese translation updates. Will probably miss again for 2.28. Baah...
Thứ tư, 18 Tháng ba năm 2009 05:41:57 ICT
Dear my Goddess, I think my soul has been sold to org-mode. Any chance to heaven for me?
Thứ sáu, 13 Tháng ba năm 2009 05:20:07 ICT
Listened to Wind in the willows, suddenly missed Vietnamese coffee shop so much
Thứ năm, 12 Tháng ba năm 2009 21:18:34 EST
Video streaming với Flumotion
Các giải pháp streaming server khác thì không biết, chớ Flumotion thì khá dễ (nếu đã cài đặt đầy đủ gstreamer, nói cách khác, phim nào totem coi không ra thì đừng hòng stream).
Với Gentoo, emerge flumotion
xong /etc/init.d/flumotion start
là
xong... một nửa. Với người bình thường thì cài flumotion vô, xong khởi
động lần lượt flumotion-manager rồi flumotion-worker, xong chạy
flumotion-admin để quản lý. Đơn giản hơn, cứ chạy thẳng
flumotion-admin, rồi chọn mở flumotion-manager mới, xong.
Nói xong một nửa là vì như thế vẫn chưa có stream striếc gì ráo. Chạy assistant lên, sau đó chọn streaming on demand, đặt số cổng và đường dẫn chứa phim cho đúng. Xong. Cứ thế mà mở mplayer, vlc... để xem. Không có browser nên sẽ phải gõ đường dẫn bằng tay.
Cái dở là... không biết mần sao lưu cấu hình streaming lại. Hic...
Cập nhật 2 lần. Lần cuối: Tue Aug 08 11:22:15+0011 2017
Thứ năm, 05 Tháng ba năm 2009 23:19:29 EST
Người tình Sputnik
Một tẹo chữ sau khi đọc lại (gần hết) lần hai cuốn Người tình Sputnik. Có một điều vừa giống nhau mà vừa trái ngược trong hai lần đi nước ngoài gần đây. Lần đi Mỹ, hai cuốn sách đem theo là Cuộc đời của Pi và Harry Potter, sau mua thêm một tập Harry Potter nữa tại Mỹ. Đến lần sang Úc, lại đem hai cuốn. Lần này là Lược sử cái chết và Người tình Sputnik. Ngẫu nhiên lại được tặng một cuốn nữa của Haruki Murakami tại đất Úc này. Cái sự ngược ngược nằm ở chỗ, nếu lần trước Cuộc đời của Pi là sách gối đầu giường, thì lần này lại là Người tình Sputnik.
Như cũng từng nói sơ, Người tình Sputnik bàn về mỗi một thứ: sự cô đơn. Cô đơn đến đáng sợ. Còn nỗi cô đơn nào dễ hình dung hơn một không gian vũ trụ đen nghịt, lạnh lẽo và hoang vắng? Nơi mọi thứ đều trở nên nhỏ bé. Nơi chỉ có thể thấy chứ không thể nghe. Nơi khoảng cách là vô tận. Nơi ta không thể di chuyển đến bất cứ nơi nào khác, và dù có di chuyển, cảm giác vẫn là đứng yên? Nói một cách bình dân hơn, nơi ta vẫn có thể thèm, nhưng biết rằng không bao giờ có thể nếm. Và điều đó kéo dài vô tận. Nó không giống với cô độc, cái tâm trạng mà ta tuy không nếm, nhưng cũng chẳng thấy thèm.
Tôi thích cái cách Sumire viết: viết là để suy nghĩ. Tôi không cần viết để suy nghĩ. Nhưng đôi khi vẫn viết để suy nghĩ. Khi viết, ta nghĩ chậm hơn, chín chắn hơn. Viết ra, ta không cần phải nhớ mọi thứ, ta có không gian hơn để nghĩ về điều mình đang nghĩ.
Hoàn cảnh đặt ra thật tréo ngoe. Như mô tả của chính tác giả:
Tôi không thể tách biệt được ranh giới giữa cái thực và cái chỉ hình như là thực. Tôi đang ở đây trên một hòn đảo nhỏ Hy Lạp, ăn sáng cùng một phụ nữ xinh đẹp lớn tuổi hơn mà tôi chỉ mới gặp ngày hôm trước. Người phụ nữ này yêu Sumire, nhưng không thể có bất cứ ham muốn tình dục nào với cô. Sumire yêu người phụ nữ này và ham muốn chị ta. Tôi yêu Sumire và có ham muốn tình dục với cô. Sumire thích tôi, nhưng không yêu, và không có bất kỳ ham muốn gì với tôi. Tôi có ham muốn tình dục với một phụ nữ được giấu tên. Nhưng tôi không yêu cô ta. Thật rối rắm, hệt như trong một vở kịch hiện sinh. Mọi thứ kết thúc ở đó, không có sự lựa chọn nào khác. Và Sumire đã rời sân khấu.
Cái cớ sự dẫn đến cái sự tréo ngoe này cũng ngoé treo không kém. Một thằng không bạn bè, chỉ mê sách, không hề dự định gì cho tương lai. Một con bé mê văn nhưng viết chả ra gì. Một bà đứng tuổi bị sốc nặng khi phải qua đêm trên vòng đu quay, đâm ra lãnh cảm, sống mà cứ ghen tị với "mình" ở bên kia.
Nghe buồn cười. Nhưng vẫn thích nghĩ theo lối 1+1=0 do tràn số. Chà... bắt đầu với Sumire. Cái con bé thích trộn lẫn đúng và sai thành một. Đó không phải là muốn hoà làm một, nhưng quá cầu kì trong việc tách bạch đúng và sai, đến nỗi không thể tách được, và cuối cùng chấp nhận ra chả đúng mà cũng chả sai.
Miu, quá mạnh mẽ và độc lập. Và có vẻ như cái "tai nạn" đó chỉ là một bước nữa trong việc tách rời chính Miu khỏi phần còn lại của thế giới. Nói một cách khác, nó không phải tai nạn, mà là do Miu, một cách vô thức. Nhưng dù gì thì người vẫn là người, không mạnh đến thế, để rồi sau khi xảy ra thì tiếc nuối, dằn vặt.
Những khát khao tột cùng không được thoả mãn làm người ta quay quắt, dại đi, không còn nhận ra ranh giới thực/giả. Để Miu cứ cho rằng cái thằng Ferdinando đó đã làm ô uế mình, đã đẩy mình ra nông nỗi này. Để K. không bao giờ thoát khỏi ảnh hưởng của Sumire, sống một cuộc đời chẳng ở đó mà cũng không ở đây. Để cả hai tưởng tượng ra rằng Sumire đã "bước qua thế giới bên kia" và tiếp tục ganh tị. Họ sống đồng thời trong cả thực và ảo, bởi vì cái thế giới thực này không đủ.
Nói thế nào nhỉ? Nếu họ dễ tính hơn, nếu họ bình thường hơn, thì họ đã không phải thốt lên:
Vì sao mọi người cứ phải cô đơn như thế này? Mục đích của nó là gì? Hàng triệu con người trên thế giới này, tất cả đều đang mong mỏi khát khao, đang tìm kiếm những người khác để thoả mãn mình nhưng lại tự cô lập họ. Vì sao? Có phải Trái đất sinh ra chỉ để nuôi dưỡng sự cô đơn của con người?
Đáng tiếc. Trời sinh XXX sinh tính. Đâu có ai muốn đổi mình cũng được? Òi...
Cập nhật 4 lần. Lần cuối: Thu Aug 25 17:43:17+0003 2022
Thứ năm, 05 Tháng ba năm 2009 09:04:56 ICT
follow the common sense, you can not hide yourself behind this very tale forever and ever